Nguyễn Bính

Diệu Vợi

Một buổi giời đi đưa đám tang
Có người về ở Mộc hoa trang
Người là một gã thi nhân đó
Tha thẩn đi chôn những mộng vàng
Đêm nay ngồi khóc trong trăng lạnh
Trăng đắm chìm đi gió thở dài
Tôi nhớ đến người, ôi! diệu vợi
Ở lầu hoa ấy, trong rừng mai
Lầu hoa từ ngày xưa tới nay
Ai biết hồn tôi đắm ở đây
Có những buổi chiều sương đổ xuống
Lá vàng đổ xuống như mưa bay
Tôi tưởng rồi tôi quên được người
Nhưng mà nản lắm, Tú Uyên ơi!
Tôi vào sâu quá và xa quá!
Đường lụt sương mờ, lụt lá rơi...
Nghĩ đến mai kia rồi một buổi
Có ai đâu đó mối manh nàng
Ngoài trời có tiếng con chim lạ
Lệ nến thi nhau rỏ trắng bàn!

Được bạn: DacTrung đưa lên
vào ngày: 10 tháng 11 năm 2011

Bình luận về Bài thơ "Diệu Vợi"